Dục hỏa chi chủ (Con đường bá chủ nhưng tôi đội nón xanh cho Lạc Nam) (Con đường bá chủ bản nón xanh) (1-23 chương kết thúc)

Câu chuyện theo chân Diễm Dương, một kẻ luôn sống dưới cái bóng của nhân vật chính Lạc Nam. Thay vì đối đầu trực diện, Diễm Dương nuôi dưỡng một mối hận thù tăm tối, và mọi thứ thay đổi khi hắn sở hữu một dị hỏa tà ác tên là “Dục Hỏa”.
Sức mạnh này không hủy diệt thể xác, mà là một công cụ tha hóa tâm lý đáng sợ, cho phép hắn thao túng dục vọng và khắc lên “Nô Ấn”, một ấn ký biến bất kỳ nữ nhân nào thành nô lệ phục tùng tuyệt đối.
Với vũ khí mới trong tay, Diễm Dương bắt đầu một chiến dịch chinh phạt âm thầm và tàn độc. Mục tiêu của hắn không phải là thiên hạ, mà chính là thứ quý giá nhất của Lạc Nam: dàn hậu cung tuyệt sắc.
Bắt đầu với hai chị em Diễm gia, câu chuyện là một hành trình leo thang của sự tha hóa, khi Diễm Dương không ngừng giăng ra những cái bẫy tinh vi để bẻ gãy từng người một. Hắn khai thác lòng trung thành, sự ngây thơ, và cả lòng tin của họ để biến họ thành những con rối trong tay mình.
Điều trớ trêu và bi kịch nhất là Lạc Nam hoàn toàn không hay biết. Trong khi hắn đang chiến đấu ngoài kia để trở thành bá chủ, thì “hậu phương” vững chắc nhất, hậu cung mà hắn yêu thương nhất, đang dần sụp đổ từ bên trong dưới bàn tay của kẻ thù mà hắn không hề đề phòng.
Liệu Diễm Dương có thành công biến tất cả nữ nhân của Lạc Nam thành chiến lợi phẩm của riêng mình? Và liệu Lạc Nam có kịp nhận ra sự thật kinh hoàng đang diễn ra sau lưng mình, trước khi mọi thứ trở nên quá muộn?
============
Trích đoạn cảnh sắc
Đẩy cảnh cửa Diễm gia, Diễm Dương bước vào như một vị tướng quân khải hoàn, đám nha hoàn, người hầu cúi đầu chào theo từng bước đi của hắn.
Nhị trưởng lão gật đầu với Diễm Dương, vẻ mặt cực kỳ hài lòng trước sự thay đổi của con trai mình, lão nói:
“Tốt lắm, con cuối cùng cũng đã có thể hiểu rõ những gì ta dạy, như vậy, ta có thể an tâm hơn rồi. Lạc Nam đã rời đi, nếu con muốn gặp mặt Diễm Hồng Liên thì có thể đi ngay lúc này.”
Diễm Dương không vội đáp, hắn ôm quyền, tỏ rõ sự kính trọng cho người cha này, từ tốn nói:
“Xin phụ thân yên tâm, con đã không còn như trước, không việc gì con phải đi tìm một nữ nhân không quan tâm đến mình.”
Hắn xoay người, hướng tới phòng nghỉ của mình. Trên đường đi, Diễm Dương thấy Diễm Hồng Liên và Diễm Điệp Tình đang cười nói vui vẻ, đôi má đỏ hây hây cùng ánh mắt quyến rũ, hiển nhiên là đang nói đến nam nhân chung của hai người.
Diễm Dương bước qua như không, nhưng miệng hắn khẽ nhếch lên, tay búng tách một cái.
Diễm Hồng Liên chợt cảm thấy cả người nóng rực, như liệt hỏa thiêu đốt. Ngay cả với một người đã quen với lửa như thành viên Diễm gia cũng cảm thấy khó chịu khôn cùng.
Diễm Hồng Liên cố gắng dùng linh khí trấn áp đi ngọn lửa trong tâm nhưng chẳng đem lại hiệu quả, càng lúc càng nóng hơn, ẩn sâu trong đó còn một ngọn lửa kỳ quái, đó là lửa dục.
“Nóng quá… nóng quá… ta không chịu nổi nữa…”
Diễm Hồng Liên rên rỉ. Tay nàng vô thức luồn xuống giữa hai chân, khẽ miết lấy âm hộ đang nóng ran. Tay còn lại vuốt ve ngực mình qua lớp áo.
Diễm Điệp Tình không hề có hỏa linh căn nên chẳng cảm thấy gì khác lạ. Nàng chỉ ngạc nhiên khi thấy tỷ tỷ đột nhiên trở nên dâm đãng, rên rỉ không ngừng như một ả kỹ nữ.
Diễm Dương lập tức bước đến, điềm đạm nói với Diễm Điệp Tình:
“Không sao đâu. Đây là hiện tượng Liệt Hỏa Thiêu Tâm. Ta có cách chữa trị. Mau đưa nàng về phòng ta.”
Ba người nhanh chóng đến phòng Diễm Dương. Diễm Hồng Liên lúc này đang nằm rên rỉ trên giường, tay đã luồn sâu vào âm hộ, mỗi lần rút ra lại kéo theo một sợi chất lỏng óng ánh.
Diễm Điệp Tình hoảng loạn nhìn sang Diễm Dương, khẩn thiết cầu xin:
“Ngươi nói ngươi có thể cứu được tỷ tỷ… vậy mau ra tay đi!”
Diễm Dương bình thản đặt tay lên ngực Diễm Hồng Liên, nhưng chưa kịp làm gì thì bị Tình Nhi gạt phắt tay ra.
“Ngươi định làm gì? Không được lợi dụng lúc người ta nguy cấp!”
Hắn khẽ cười, ánh mắt nửa đùa nửa lạnh lẽo:
“Nếu đã không tin, vậy thì thôi. Dù sao ngươi cũng thấy rồi, sắc mặt nàng đã dịu đi, tay cũng không còn động đậy nữa.”
Quả thực, Diễm Hồng Liên lúc này mặt không còn đỏ như trước. Mặc dù thân thể vẫn run rẩy trong khoái cảm, nhưng động tác tay đã dừng lại.
Diễm Điệp Tình khẽ cắn môi, đôi mắt đầy hối hận. Nàng cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“Ta xin lỗi… xin ngươi, hãy giúp tỷ tỷ ta…”
Diễm Hồng Liên lúc này đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, từng tiếng rên rỉ đứt đoạn mang theo một nỗi thống khổ lẫn ham muốn không sao kìm nén.
Diễm Điệp Tình sợ hãi nhìn tỷ tỷ mình đang oằn oại, vội vàng quỳ gối trước mặt Diễm Dương, giọng lạc đi vì hoảng loạn:
“Diễm Dương, ngươi rõ ràng có cách trị liệu, ta xin ngươi, cầu xin ngươi cứu tỷ tỷ…”
Diễm Dương không nhìn nàng, chỉ thong thả vuốt nhẹ chén trà trên bàn, cười nhạt:
“Cứu? Để rồi sau đó nàng tỉnh lại, lại tiếp tục yêu thương một kẻ khác, còn ta là kẻ ngồi sau cánh gà như thằng hề? Ta không rảnh.”
Diễm Điệp Tình run lên, nhưng nàng biết mình không thể giận, không thể phản bác, bởi người nắm quyền sinh tử của tỷ tỷ hiện giờ chỉ có hắn. Nàng ngập ngừng, giọng khàn đặc:
“Vậy… vậy ngươi muốn gì?”
Diễm Dương cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt chậm rãi quét từ khuôn mặt tái nhợt, cổ áo mở nhẹ vì vội vã, xuống đến làn da trắng nõn nơi bắp đùi lộ ra bên dưới váy.
“Muốn gì à?” – Hắn mỉm cười. “Ta không cần thứ gì ghê gớm… chỉ muốn ngươi cho ta thấy, ngươi có thành ý đến đâu thôi.”
Diễm Điệp Tình ngây ra. “Ý ngươi là…?”
Diễm Dương đứng dậy, bước chầm chậm về phía nàng, rồi ngồi xổm xuống, thì thầm vào tai:
“Cởi áo ra.”
Nàng trợn mắt, kinh hoảng lùi lại theo phản xạ. Nhưng ngay lúc đó, Diễm Hồng Liên lại rên lên một tiếng dài, giọng nàng khản đặc như không còn là của người thường:
“Liệp… Tình… nóng… cứu ta…”
Chỉ một câu đó thôi, cũng đủ để Diễm Điệp Tình sụp đổ toàn bộ lý trí. Nàng cắn môi thật mạnh, đến mức máu rỉ ra, rồi đôi tay run rẩy đưa lên… tháo dần từng khuy áo.
Diễm Dương khoanh tay đứng nhìn, gật đầu nhẹ như một lão thần đang đợi kẻ dưới biểu diễn lòng trung thành.
“Tốt… như vậy mới biết nghe lời.”
Đến khi y phục rơi khỏi bờ vai trắng ngần, nàng cúi đầu, đôi má đỏ bừng vì xấu hổ tột cùng:
“Chỉ cần tỷ tỷ được cứu… ngươi muốn làm gì ta cũng được… nhưng… chỉ cần tỷ ấy không đau nữa…”
“Bắt đầu đi. Ta muốn ngươi tự nguyện… không thì trò chơi này mất vui.”
Diễm Điệp Tình, đứng giữa phòng, y phục đã rơi khỏi bờ vai trắng ngần, để lộ thân hình hoàn mỹ: bộ ngực căng tròn, núm vú hồng hào run rẩy, bờ eo thon thả, và cặp mông nảy nở lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi má nàng đỏ bừng vì xấu hổ tột độ, đôi mắt đỏ hoe ánh lên sự bất lực và đau đớn. Nhưng giọng nói tuyệt vọng của Diễm Hồng Liên như một lưỡi dao đâm vào lòng nàng, buộc nàng phải dâng hiến tất cả để cứu tỷ tỷ.
Diễm Dương, đứng trước mặt nàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng lấp lánh dục vọng. Hắn khoanh tay, môi cong lên một nụ cười tà mị, như một kẻ chúa tể đang thưởng thức con mồi.
“Tốt lắm, Liệp Tình,”
Hắn thì thầm, giọng trầm đục đầy uy quyền.
“Giờ thì quỳ xuống… và tự nguyện hầu hạ ta. Đừng để ta phải nhắc lại, nếu không, tỷ tỷ ngươi sẽ càng đau đớn hơn.”
Diễm Điệp Tình cắn môi, máu rỉ ra từ khóe miệng, đôi tay run rẩy nắm chặt. Nàng nhìn về phía Diễm Hồng Liên, thấy cơ thể tỷ tỷ uốn éo trong khoái lạc đau đớn, tiếng rên cất lên như xé tan lý trí cô:
“Haa… nóng quá… cứu ta…”
Với ánh mắt tuyệt vọng, nàng chậm rãi quỳ xuống trước Diễm Dương, đầu cúi thấp, mái tóc dài xõa xuống che đi phần nào khuôn mặt đỏ bừng.
Diễm Dương cởi áo, để lộ cơ thể rắn chắc, cơ bắp nổi rõ, và hạ thể hắn, dương vật to lớn đã cương cứng, đầu khấc đỏ rực, mạch máu nổi lên như sắp bùng nổ. Hắn bước tới, nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng lên đối diện với dương vật ngay trước mặt. Hắn ra lệnh, giọng lạnh lùng nhưng đầy kích thích.
“Ngậm lấy. Nếu muốn tỷ tỷ ngươi hồi phục thì hầu hạ ta cho tốt.”
Diễm Điệp Tình run rẩy, đôi môi mọng đỏ khẽ mở, ánh mắt lấp lánh nước mắt. Nàng hít một hơi sâu, cố kìm nén sự xấu hổ, rồi chậm rãi đưa môi chạm vào đầu khấc. Mùi vị nam tính nồng nàn xộc vào mũi, khiến nàng rùng mình, nhưng tiếng rên đau đớn của Diễm Hồng Liên lại thúc đẩy cô. Nàng ngậm lấy đầu khấc, lưỡi khẽ liếm quanh, cảm nhận sự nóng bỏng và cứng rắn.
“Ưm…” nàng rên khe khẽ, giọng run rẩy, vừa xấu hổ vừa bất lực.
Diễm Dương gầm gừ, tay nắm tóc nàng, kéo mạnh, ép dương vật vào sâu hơn trong miệng cô.
“Mút mạnh lên nào nhị tiểu thư!”
hắn quát, giọng đầy dục vọng. Diễm Điệp Tình, dù miễn cưỡng, bắt đầu mút mạnh hơn, lưỡi xoay tròn quanh đầu khấc, liếm láp từng mạch máu nổi rõ. Nàng nuốt sâu, dương vật chạm đến cổ họng, khiến nàng ho sặc, nước mắt trào ra, nhưng nàng không dám dừng lại.
“Ưm… ưm… hự…”
nàng rên rỉ, âm thanh dâm mỹ vang lên, hòa lẫn tiếng thở gấp của Diễm Dương.
Hắn cười gằn, tay còn lại bóp mạnh bầu ngực căng tròn của cô, ngón tay vê núm vú, kéo mạnh khiến nàng cong người, hét lên qua từng nhịp mút:
“Ahh… đau… ưm… sướng…”
Cơ thể nàng phản bội, núm vú dựng đứng, âm hộ bắt đầu ướt át, dâm thủy rỉ ra, chảy xuống đùi. Diễm Dương không ngừng chơi đùa với cặp vú tròn của Diễm Điệp Tình, ngón tay ngắt mạnh khiến nàng rú lên vì đau đớn xen lẫn cảm các sung sướng lạ kỳ:
“Ôi… đừng … Ah… ah… dừng tay… ta… ta không chịu nổi…”
Nhưng giọng nàng lạc đi, xen lẫn khoái cảm không kìm được.
Hắn đẩy hông, dương vật ra vào miệng cô, mỗi nhịp đâm sâu khiến nàng nghẹn ngào, nước bọt và chất lỏng từ đầu khấc chảy ra, lấp lánh trên môi. Mỗi nhịp kéo ra đều mang theo một sợi chỉ bạc óng ánh tạo nên cảnh tượng dâm mỹ vô cùng
“Ưm… ưm… ngon… ta… ta làm được…”
nàng rên rỉ, cố gắng mút mạnh hơn, lưỡi xoay quanh dương vật, nuốt sâu đến tận gốc. Diễm Dương gầm lên, tay tét mạnh vào cặp mông cô, tiếng “bốp” giòn giã vang lên, để lại dấu đỏ rực.
“Tốt lắm… ngươi bú tốt hơn cả ta tưởng!”
Hắn cười lớn, hông đẩy nhanh hơn, dương vật công phá cổ họng cô, khiến nàng rung chuyển, dâm thủy tuôn trào từ âm hộ.
Diễm Hồng Liên trên giường vẫn rên rỉ không thôi, như thể là nhạc đệm cho hoàn cảnh dâm mỹ bên cạnh vậy:
“Haa… Điệp Tình… cứu ta… nóng quá…”
Tiếng rên của tỷ tỷ như dao cứa vào lòng Diễm Điệp Tình, khiến nàng càng thêm quyết tâm. Nàng mút mạnh hơn, đôi tay bám vào đùi Diễm Dương, móng tay cào lên da thịt, ánh mắt lấp lánh nước mắt nhưng dần ánh lên dục vọng.
“Ưm… hự… cho ta… ta sẽ làm hết…”
Diễm Dương dương vật co giật, tay hắn ghì chặt đầu của Diễm Điệp Tình vào sát háng. Ép khuôn mặt xinh đẹp trở lên đỏ bừng. Hạ thân hắn giật giật, xuất ra tất cả tinh túy của mình vào chiếc miệng nhỏ của nàng.
Chất lỏng trắng đục trào ra bên mép của Diễm Điệp Tình, cảm giác khó thở khi dịch thể đặc sệt bám đầy trong họng làm nàng khó chịu vô cùng. Nhưng không thể đẩy được hông của Diễm Dương ra, Diễm Điệp Tình khổ sở nuốt tất cả tinh dịch nóng đang bơm vào. Lượng tinh dịch được hắn tích trữ tới ba tháng quá lớn trào ra bên mép càng ngày càng nhiều, chảy đấy xuống giường thấm đẫm mồ hôi và dâm thủy của Diễm Điệp Tình.
2. File truyện của viện đa số được lưu trên web mega. Ae lưu ý Mega là nơi lưu chữ file chứ không phải là nơi để đọc file truyện. Ae cần phải tải file truyện về máy của mình như hướng dẫn ở bên trên và dùng các app reader để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất. Nếu ae cần tham khảo list các app reader để đọc file truyện thì có thể xem bài viết này: https://sachiepvien.net/blog/app-doc-treuyen-tren-web-android-ios/